Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

TUỔI THƠ QUÊ MẠ -- Thơ Phong Nguyễn

Rứa là đi!
Ta xa quê mạ
Mướp vội tàn bên luống hoa khô
Con ong mật thôi không về nửa
Lẽ loi chiều tiếng sáo trẻ thơ
Ta bước đi!
Trĩu nặng hồn mơ
Mà thương lắm một thời con trẻ
Đám ruộng gặt còn thơm mùi tẻ
Đuổi trốn tìm quanh đống rơm khô
Bờ tre đưa!
Lung ánh trăng mơ
Hương bồ kết ngát thơm ai gội
Răng nhớ lắm cái ngây vời vợi
Lỡ tay cầm mà cứ quanh co
E ấp mãi!
Tà áo em vo
Đôi mắt biếc tưởng chừng muốn hỏi
Mai mốt nớ, biết người có đợi
Mấy mùa trôi lặng lẽ âu lo
Gốc bàng thương!
Đỏ lá đang chờ
Rưng rức rụng, tím sân chùm khế
Câu ca dao ngọt lời mạ kể
Con đò qua ai bỏ câu hò
Đêm quê mạI
Ta chẳng muốn cho
Mà ký ức dần xa vời vợi
Cô bé xưa đã không còn đợi
Khoát áo hồng...Khép cửa...Phòng cô..
Cũng chút tình nhớ lắm tuổi thơ
Rứa là đi!
Ta xa quê mạ....
30-7-2017 PN
( Kỷ niệm một lần về thăm quê mạ)

TAO NGỘ Thơ: Phong Nguyễn

Lâu lắm rồi! Lâu lắm thuở xa xôi
Hơn bốn mươi năm tan trường dạo ấy
Hoa phượng đỏ loang tình trên trang giấy
Nét ngoằn ngoèo lưu bút buổi chia phôi
Rồi từ đó cách biệt mãi đôi nơi
Như cơn lốc bạt xô về mọi phía
Anh và tôi day dứt mà thấm thía
Cuộc mưu sinh cứ lặng lẽ giữa đời
Nghiệt ngã thay trong số đó đôi người
Đã vội bỏ cuộc chơi trong thầm lặng
Giữa vô vàn bao thăng trầm hoạn nạn
Đã thong dong hóa bụi cát cho đời
Hôm nay giữa tiếng cười vui hội ngộ
Ta nhìn quanh đếm thử được bao người
Kẻ nên danh, kẻ giàu sang phú quý
Xin đừng quên tình bạn củ người ơi
Chỉ cho nhau xin chỉ có một lời
Thật đơn giản mà ấm tình bè bạn
Bởi ngày mai ta lại về đôi ngã
Biết đâu chừng có kẻ bỏ cuộc chơi
Thôi thế nhé! Dù cách biệt xa xôi
Hảy nhớ mãi về nhau thời trai trẽ
11-7-2017 PN

BÓNG TA -- Thơ Phong Nguyễn

Liêu xiêu
cái bóng
đổ nghiêng
Ta đi giữa nắng chiều riêng một mình
Bên kia
ai hát
duyên tình
Mà say cả nắng lung linh thế này
Chỉ là
một chút
men cay
Cớ sao làm đảo cuồng say nắng chiều
Thật tình
có phải
là yêu
Nở pha trộn lẫn ít nhiều đắng cay
Lãng du
ta với
chiều say
Tìm đêm trắng mộng bỏ ngày lặng im
Mặc cho
ai đó
kiếm tìm
Ta đi giữa nắng chiều riêng một mình
Phong nguyễn
28-7-2016

LẠ CHƯA ---Phong Nguyễn

Hạ chưa qua chốn
Thu chơm chớm về
Lạ chưa cô bé bên tê
Dửng dưng má đỏ, mắt e ấp cười
Lá sầu nhẹ rơi
Chơi vơi nắng chiều
Cớ chi đã nhạt mùa yêu
Để cho ai lỡ ít nhiều nhớ thương
Em đứng bên đường
Vấn vương chờ thu
Thương con chim khách hát ru
Một khúc tình lỡ để thu nặng sầu
Cái duyên ban đầu
Ban đầu bởi duyên
Bởi nghiêng một ánh mắt huyền
Cho riêng ai nặng một huyền mắt đen
27/7/2017 PN

TRỜI...SAY--- Thơ phong Nguyễn

Trời răng
Mà lạ
Rứa hè
Cứ mưa
Mưa mãi
Lê thê suốt ngày
Trời răng
Mà ngỡ
Như say
Cứ ngất
Ngơ ngưỡng
Cả ngày ngất ngơ

HUẾ LẶNG CHIỀU BUÔNG-- Thơ Phong Nguyễn

Chiều.. chiều một dãi sương sa
Vẵng trong tỉnh lặng,Huế ca phách trầm
Ai qua Bến Ngự, Tòa Khâm
Chuông chùa Báo Quốc, vọng ngân gác đài
Thướt tha một thoáng áo dài
Tím cầu đưa lối, u hoài Huế ơi
Chạnh lòng để nhớ đầy vơi
Xếp cho nghiêng lại, chơi vơi bóng chiều
Nội thành gió nhẹ liêu xiêu
Lá me Sầu đợi, lặng chiều nhẹ rơi
PHONG NGUYỄN

THU SẦU -- Thơ Phong Nguyễn

Thu vừa chớm, gợn buồn cơn gió
Lá nghiêng bay, Hờn đổ vu vơ
Ta về xếp lại vần thơ
Dưới trăng ảo ảnh. Mộng trơ nỗi lòng
Rêu xanh phủ, tường hồng năm tháng
Hoài ức mơ một dáng người xưa
Chạnh lòng lối củ còn chưa
Mờ phai nhạt dấu,như vừa thoáng qua
Bên kia đứng ngọc ngà duyên dáng
Tóc buông lơi khoe nắng hong sầu
Ai mang nỗi nhớ về đâu
Để ta còn mãi, nỗi âu lo tình
Đường chia ngã, lung linh đếm bước
Hoàng hôn lên tha thướt chân đưa
Thôi thì ta vẫn còn chưa
Nặng sâu duyên nợ, chỉ vừa mới qua
PHONG NGUYỄN
Ảnh INTERNET