Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

NẮNG VÔ THƯỜNG

---Thơ Phong Nguyễn
Nắng mô có đỏ
môi em
Phớt hồng một chút
cho mềm đó thôi
Răng em lại cứ hay cười
Để ta lạc mất giữa trời hoàng hôn
Nắng chưa đủ để
em hờn
Cớ chi nũng nịu
lại xôn xao hoài
Xin đừng, đừng có thở dài
Xót đau ta lắm đã vài mùa qua
Nắng răng chưa chạm
hiên nhà
Tóc em biết có
mượt mà đem hong
Nắng chiều vạc nắng chiều đông
Như thì con gái chớ hòng đem thương
Thôi thì.!! Nắng có vô thường
Xin em giữ lấy chút hương... Chỉ là...
25-4-2017.. PN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét